Bài đăng

MỘT LẦN BIỂN NHỚ, MỘT ĐỜI ÂN NỢ

Hình ảnh
  MỘT LẦN BIỂN NHỚ, MỘT ĐỜI ÂN NỢ   Thơ: Văn Đại Tứ     Một lần đến và một đời nhớ mãi, Biển Vũng Tàu nỗi tha thiết lòng ta, Khi tha phương ta là kẻ không nhà, Khi trơ trọi một mình nơi góc phố!   Ta chẳng biết nơi đâu là bến bờ, Thả phương vô định dọc chiều dài nỗi nhớ, Khi ta lang thang thì gặp sự bất ngờ, Một người đàn bà cứ bước ngoài khơi xa.   Chẳng hiểu vì sao, cứ đi xa quá Ngày đã tàn mà chỗ cũng người thưa, Tôi âm thầm không đợi chờ gì nữa, Chạy đến gần nắm lấy cánh tay cô...   Thì ra cô là người đang đổ vỡ Dưới đèn mờ nhìn cô cũng lung linh, Biển tha thiết, tiếng sóng vỗ ân tình Làm cho tôi thấy rung rinh tim động!   Và tháng ngày tôi thẩn thờ mơ mộng, Rồi cuộc đời cũng rẽ bước sang ngang, Biển nước ấy hình như cũng vỗ tay, Không muốn thấy cảnh tôi lang thang bạt.   Biển ngày đêm vẫn rì rào ca hát, Tôi vẫn nghe mỗi khi biển chiều về Hình như thói quen một mình lặng lẽ, Và kiếp người bao nhiêu lần cứu thế...

VŨNG TÀU BIỂN ĐỢI

Hình ảnh
  VŨNG TÀU BIỂN ĐỢI Thơ: Văn Đại Tứ Nếu chiều nay anh có hẹn với biển, Nơi gần lắm hòn đảo Ngọc phía Đông Chúng mình ngắm ngoài khơi tàu lớn nhỏ Nào chuyển hàng, nào tôm cá đầy vung! Chúng mình đến nhìn sóng biển mênh mông Ùa vào bờ nhưng đón mình đến vậy, Đứng Bãi Trước anh nghe lòng động đậy Một tình yêu bao la đến bên mình! Đứng Bãi Sau càng thắm thiết ân tình Hòn núi đứng trơ trơ đầy thương nhớ Như anh bây giờ nhìn em nói nhỏ, Dấu yêu ơi, hãy dang rộng tay kề! Chúng mình đã đi chung trọn lời thề Như sóng nước không thể rời biển cả Đến Vũng Tàu một chiều yên mát lạ Ta dạt dào niềm cảm xúc bao la Những tháng ngày hình như vô tình quá Ta để gia đình, thứ gần nhất bên ta Phải lạnh giá bữa mâm cơm hạnh phúc! Nhìn biển cả tự nhiên lòng tỉnh thức Hình như tiếng lòng là tiếng của đại dương Ta với đại dương tuy không chung bạn, chung đường Không cùng màu da, không cùng máu thịt Nhưng biển cả như chợt nhiên hiểu hết Tâm sự lòng ta, trút hết biển rồi! Ta thả lòng nhìn Đức Phật đang ngồi Lòng