MỘT LẦN BIỂN NHỚ, MỘT ĐỜI ÂN NỢ
MỘT LẦN BIỂN NHỚ, MỘT ĐỜI ÂN NỢ Thơ: Văn Đại Tứ Một lần đến và một đời nhớ mãi, Biển Vũng Tàu nỗi tha thiết lòng ta, Khi tha phương ta là kẻ không nhà, Khi trơ trọi một mình nơi góc phố! Ta chẳng biết nơi đâu là bến bờ, Thả phương vô định dọc chiều dài nỗi nhớ, Khi ta lang thang thì gặp sự bất ngờ, Một người đàn bà cứ bước ngoài khơi xa. Chẳng hiểu vì sao, cứ đi xa quá Ngày đã tàn mà chỗ cũng người thưa, Tôi âm thầm không đợi chờ gì nữa, Chạy đến gần nắm lấy cánh tay cô... Thì ra cô là người đang đổ vỡ Dưới đèn mờ nhìn cô cũng lung linh, Biển tha thiết, tiếng sóng vỗ ân tình Làm cho tôi thấy rung rinh tim động! Và tháng ngày tôi thẩn thờ mơ mộng, Rồi cuộc đời cũng rẽ bước sang ngang, Biển nước ấy hình như cũng vỗ tay, Không muốn thấy cảnh tôi lang thang bạt. Biển ngày đêm vẫn rì rào ca hát, Tôi vẫn nghe mỗi khi biển chiều về Hình như thói quen một mình lặng lẽ, Và kiếp người bao nhiêu lần cứu thế...